Review "Quyên"
Đạo diễn: Nguyễn Phan Quang Bình
Chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ
(Ngày thứ 3 công chiếu, xem lần 1, chưa đọc tiểu thuyết, chưa xem trailer, chưa đọc review)
Mở đầu “Quyên” là cảnh tuyết trắng xóa trên đỉnh núi cao tại biên giới Đức, theo dự cảm và cũng theo những gì đã từng biết về nghệ thuật viết kịch bản điện ảnh, thì cuộc đời Quyên từ đó về sau sẽ gặp nhiều trắc trở lắm. Câu chuyện đúng như thế thật!
Từ ánh nhìn của Hùng cho Quyên ngay sau đó thì chắc chắn, Hùng đã yêu Quyên. Cái yêu từ cái nhìn đầu tiên ở 1 góc cạnh của khuôn mặt luôn khiến người ta làm tất cả mọi thứ để chiếm hữu khuôn mặt đó, thân xác đó. Nhưng đó có phải là tình yêu đích thực (true love) mà người ta thường nói hay không thì chẳng ai biết được cả. Người ta cảm mến một ai đó có thể vì nhiều lí do, trong trường hợp này là vì Quyên đẹp. Người ta muốn chiếm hữu thứ mà người ta không có. Người ta nặng lòng với những thứ dù rất cố gắng nhưng người ta không bao giờ chạm được tới. Có phải vì nặng lòng quá nên mới theo dõi từng bước đi trong cuộc đời Quyên sau đó và tìm mọi cách giúp đỡ, che chở?
Lúc Dũng buông tay khi phát hiện ra cái bụng Quyên lùm lùm (thai cỡ 5-6 tháng) sau bao ngày mới được gặp lại, đầu mình vang lên câu “Thôi, xong rồi!”. Ý mình là Dũng là 1 người kém cỏi, 1 thằng đàn ông kém cỏi, 1 thằng đàn ông ích kỷ và tự ti. Trong cuộc đời có nhiều chuyện không thể lường trước được, ngay cả những người tu tập tinh tấn cảm nhận được đường đi của nghiệp. Sẽ có chuyện giữ lại, hiếp, có thai rồi đưa đến chỗ chồng người đó ở chứ. Thường 1 người kém cỏi sẽ làm mọi cách để bảo vệ cái gọi là “danh dự”. Danh dự của 1 thằng đàn ông, 1 thằng đàn ông bị bắt mất vợ, 1 thằng đàn bị người khác bắt mất vợ rồi làm vợ có thai, 1 thằng đàn ông tìm đường sang Đức để mong đổi đời với tấm bằng tiến sĩ… Danh dự khác tự trọng. Danh dự là thứ người khác nhìn vào mình. Tự trọng là cái từ bản thân mình ra. Một người có tự trọng bao giờ làm đủ mọi cách để người bên cạnh mình hạnh phúc. Người bảo vệ danh dự hão huyền thì có thể làm mọi điều độc ác, đáng khinh nhất. Lúc Dũng thừa nhận tất cả mọi chuyện với Quyên (giết Hùng, giết những người anh em khác của Hùng), mình có cảm giác sao giống Gone Girl (Cô gái mất tích) đến thế. Nhất là cái cách người ta hành hạ nhau, uy hiếp nhau, kìm kẹp nhau… Xem Gone Girl xong, mình bị ám ảnh về cách người ta đối xử với nhau.
Còn Hans, lúc Hans đưa Quyên vào viện cấp cứu khi thấy cổ tay Quyên đầy máu (Quyên rạch tay tự vẫn), mình nghĩ ngay đến người mà người ta hay nói là cần phải gặp đúng thời điểm thì chuyện mới thành. Nếu như một câu chuyện bình thường thì sau những lần Hans giúp đỡ Quyên thì Quyên sẽ nhận lời làm vợ “trên giấy tờ” để ở lại Đức. Nhưng Quyên đã không làm vậy.
Theo cảm nhận của mình và những chi tiết được sắp xếp trong phim thì Quyên là 1 người phụ nữ đa đoan nhưng tiếc là cô diễn viên tuy có gương mặt đẹp lại không phản ánh được hết nội tâm của tuyp phụ nữ này. Từ sự chưa lột tả được hết nội tâm của nhân vật nên Quyên cứ mờ nhạt, tình cảm cứ mờ nhạt, cảm xúc cũng theo đó mà lơ lửng. Trong cuộc đời của 1 người phụ nữ đa đoan, sẽ có người đàn ông khiến họ hận, khiến họ nặng lòng, khiến họ coi như ruột thịt,… Vậy mà cuối phim, chẳng biết Quyên yêu ai. Cái kết của phim càng không khiến mình nghĩ đó là sự vô thường. Bởi sự vô thường chỉ đến khi người ta dám đối mặt với tất cả mọi thứ khiến họ khổ, đau, bi, lụy… rồi thấu hiểu nó, để nó ngấm vào mình rồi sống. Quyên thì lại khác từ chối Hùng vì muốn về với Dũng, từ chối Hans vì còn chồng, từ chối chồng vì thấy anh ta ác độc, cả cái việc mà Quyên quyết định bay về Việt Nam cùng bé Mi An để đối mặt với người mẹ gia giáo nền nếp (mình nghĩ là gia đình gốc Bắc) và những lời thị phi của xã hội cũng mờ nhạt nốt bởi không thấy sự quyết tâm, tự tin, và dũng khí.
Nói gì thì nói thì “Quyên” vẫn là một phim đáng xem, nó lấy của mình một ít nước mắt, khơi dậy 1 chút muốn-đi-Đức bởi mùa thu quá đẹp và những dãy núi tuyết quá hùng vĩ. Và cuối cùng, nhờ có “Quyên” mà mình có thể hiểu vì sao mình bị thu hút bởi người nào đó. Đó là cảm giác thấy mình nhỏ bé và cần được che chở! Một cảm giác rất ít thấy trong lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét